Lần nào về nhà con vẫn không hết nghĩ suy
Khi nhìn cha mẹ với cảnh già lúi húi
Lũ chúng con bây giờ không còn trẻ dại
Để quấn quít bên chân mẹ như hồi nào.
Lũ chúng con bây giờ đứa nào cũng lớn phổng phao
Tản ra khắp nơi với nỗi lo cơm áo
Đến khi sự mệt nhoài vắt kiệt những niềm vui gượng gạo
Mới trở về tìm cảm giác bình yên.
Trong khi chúng con bươn bả ở trăm miền
Thì mẹ cha giống như hai ngọn đèn lẻ bong
Hết đi ra, đi vào trong căn nhà trống vắng
Từ lâu thiếu luôn cả tiếng cười đùa.
Con lại nghẹn ngào nghĩ đến những ngày mưa
Mẹ và cha trầm ngâm nhìn màn mưa trắng xoá
Thảng thốt giật mình khi cây cau sau nhà đánh rơi chiếc lá vàng già cỗi
Mẹ gầy như lá, lá có già hơn cha?
Lởn vởn trong con một tương lai không xa
Chúng con chẳng mấy chốc trở thành những bố, những mẹ
Cặm cụi nuôi con giống như những bầy sẻ
Đến khi sẻ lớn, sẻ sẽ ra ràng.
Con của chúng con rồi cũng sẽ mải mê với cuộc sống đời thường
Để lại chúng con vào ra sớm tối
Hai ông bà già đi gần hết cuộc đời giờ ngồi cạnh nhau mà không nói nổi
Dẫu chỉ là những câu chuyện giản đơn…
Con đi về nhà mới thấy thương cha mẹ nhiều hơn